Hóa ra ông Vương Đình Huệ không đơn độc
Hóa ra ông
Vương Đình Huệ
không đơn độc
Nguyên Ngọc
Mấy năm nay nhiều người đã rất thích thú theo rõi thường xuyên ở mục ‘Câu chuyện triết học’ trên báo Sài Gòn tiếp thị những bài viết tuyệt vời của Bùi Văn Nam Sơn.
Đấy là những bài ngắn, giản dị, hấp dẫn về những vấn đề triết học cơ
bản. Đương nhiên không phải ai cũng cần trở thành nhà triết học, nhưng
những hiểu biết sơ đẳng về triết học, “biết
đôi chút cái mùi triết học” như có người nói, là cần cho mọi
người, bởi lịch sử triết học cũng chính là lịch sử hình thành và phát
triển tư duy của loài người, trong quá trình lâu dài trăn trở làm
người, từ mông muội cho đến trưởng thành.
Như ai cũng biết, viết được về những vấn đề trừu tượng và cao siêu như
vậy một cách dễ hiểu, lại lôi cuốn, cho mọi người, thường là những
người cầm bút rất uyên bác, nắm rất vững vấn đề, đến mức có thể tung
tăng đùa bỡn mà vẫn nghiêm túc, duyên dáng mà chặt chẽ, nhiều khi như
nói chơi mà là sâu xa những chuyện hệ trọng nhất của cuộc đời, thậm chí
là chuyện muôn thuở, và nói cho đúng cho đến nay nhân loại vẫn còn suy
nghĩ và bàn bạc chưa xong. Và những chuyện đó, chừng xa xôi, lại cũng
là chuyện thiết thân cho mỗi người, không chỉ trong công việc mà cả
trong sống và ứng xử từng ngày… Mấy năm qua, Bùi Văn Nam Sơn đã tận tụy
làm công việc đó, có thể gọi không quá đáng là một công việc khai hóa,
về lâu dài là không hề nhỏ, một đóng góp quan trọng cho xã hội …
Vậy mà gần đây bỗng có tin Sài Gòn
tiếp thị đã cắt bỏ mục này *.
Hỏi ra thì được biết : ấy là theo lệnh của một cơ quan hay một người
nào đó có trách nhiệm và có quyền ở cái thành phố lớn nhất nước này.
Hình như là lệnh miệng, qua một cú điện thoại hay một tin nhắn, nghĩa
là không để lại dấu vết hiển thị nào hết, chắc là khắp thế giới không
còn nơi nào nữa có kiểu ra lệnh, “chỉ
đạo” hay ho đến thế.
Lệnh là : “ Tiếp thị sao lại đi nói
chuyện triết học ? Dẹp ! ”
Ôi, vậy mà mấy hôm nay tôi cứ tưởng ông Vương Đình Huệ ** cô đơn lắm khi ông
nhỡ mồm dạy các nhà báo về chức năng của báo chí. Hóa ra ông chẳng hề
cô đơn chút nào, và cũng chẳng nhỡ mồm. Ông ở trong một hệ thống nhất
quán, quyết liệt, triệt để, ngày càng triệt để.
Thêm một ví dụ nữa để chứng minh tính nhất quán, quyết liệt, và triệt
để ấy :
Cách đây vài tháng một nhà xuất bản định in một cuốn sách tập họp một
số bài viết của Bùi Văn Nam Sơn về triết học (đã đăng trên Sài Gòn tiếp thị) đã không thể nào
xin được giấy phép. Lý do ? Người ta lệnh, cũng bằng nói miệng vô bằng
: Bây giờ phải rất cảnh giác với các sách triết học, “họ” lợi dụng triết học để dưa dân
chủ vào !
Thôi thế là quá rõ rồi : người ta sợ triết học, vì người ta sợ dân chủ !
Nhưng mà, tôi là người ngây thơ, dễ tin, tôi ngơ ngác muốn hỏi : Vậy
cái khẩu hiệu lừng danh “ Dân giàu,
nước mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh ” là thế nào nhỉ ? Thậm
chí còn cãi nhau chán rồi mới quyết định đưa ‘dân chủ’ lên trước ‘công
bằng’, coi như một thắng lợi lớn. Chuyện to thế, chẳng lẽ nói đùa ?
Tôi không dám nói chuyện chính trị. Tôi chỉ xin nói chuyện đạo đức :
Đừng nghĩ rằng câu chuyện vừa nói trên, chuyện tiếp thị, đi buôn thì
cấm tiệt nói triết học, cứ lo chúi mũi làm tiền đi, là không liên quan
gì đến đạo đức xã hội mà ai cũng biết là đang xuống đến đáy. Không liên
quan đến việc sinh ra những Đoàn Văn Luyện đang có nguy cơ không còn cá
biệt ***. Không liên quan đến tội ác
đang tràn lan nhức nhối.
Nghĩa là những cấm đoán trắng trợn mà gi ấu tay kia cũng là tội ác đấy!
Nó tạo ra môi trường cho tội ác.
N. N.
NGUỒN : Mạng Anh
Ba Sàm
CHÚ GIẢI
* Nếu gõ trên mạng Google từ khóa “Câu chuyện triết học” (và thêm SGTT), sẽ được kết quả các bài viết lâu nay của SGTT. Còn đây là bài báo cuối cùng, ngày 12/4/2012: Quà tặng của thánh thần và lời “từ biệt” nép mình bên dưới, có đoạn “Do nhu cầu tổ chức mặt trang, kể từ số báo này, chuyên mục “Chuyện xưa chuyện nay” thường kỳ vào thứ tư hằng tuần xin được tạm dừng …” (có giới thiệu trong mục THẤY TRÊN MẠNG của Diễn Đàn ngày 20.4.2012).
** Vụ
“chỉnh” báo chí của ông Vương Đình Huệ, nhiều báo đã gỡ bài, không rõ
là ông Huệ đã “xin” hay là “ra lệnh” mà ghê vậy?
+ Bài Bộ
trưởng và báo chí trên VNEconomy bị gỡ mất nhưng còn 14 phản hồi
sót lại, tuy nhiên nội dung trên trang Baomoi.com
thì vẫn còn. Bài này được Sài Gòn
Tiếp thị đăng lại cũng đã biến mất, nhưng báo này lại có một bài
khác đá móc ông Huệ : Ai
lộn sân ?
+ Báo Thanh niên có bài Không
chuẩn, cần phải chỉnh của TS Tô Văn Trường cũng bị bóc mất, nhưng
vẫn còn trên Baomoi.com
và bài
gốc không bị biên tập cắt bớt (đăng trên mạng Người Lót Gạch).
+ ÔNG
VƯƠNG ĐÌNH HUỆ “ĐÁ LỘN SÂN” LÀ CÓ CHỦ ĐÍCH? (Người lót gạch).
+ CHẬP
CHENG! — (Người lót gạch).
Lời chót : Có lẽ không phải ngẫu nhiên mà trong mục Phiếm và Biếm ngày 21.4.2012, Sài Gòn Tiếp Thị đăng bài Bi kịch tắt đèn thời nay của Người Già Chuyện. Sợ rằng "do nhu cầu tổ chức mặt trang", bài này cũng sẽ bị gỡ đi, Diễn Đàn mạn phép SGTT đăng lại dưới đây :
Bi kịch tắt đèn thời nay
SGTT.VN - Để giúp học sinh đào sâu suy nghĩ, cô giáo dạy tiết văn về
tác phẩm Tắt đèn
quyết định hỏi thêm một câu nữa :
– Các em hãy cho biết chi tiết tối đen ở cuối truyện thể hiện bi kịch
gì của chị Dậu ?
Học sinh giơ tay đếm không xuể :
– Thưa cô, theo em bi kịch đây là vấn đề môi trường !
Cô giáo trợn mắt :
– Môi trường ? Em giải thích coi !
– Chị Dậu muốn hưởng ứng Giờ trái đất, nhưng đèn đuốc đã tắt hết rồi
nên không biết tắt thêm thứ gì nữa !
Lớp phó học tập đứng lên phản đối :
– Bạn nói thế mà nghe được à ! Thời chị Dậu chưa có điện, tắt đèn đây
là đèn... dầu, bi kịch của chị Dậu là xăng dầu liên tục lên giá nên
không có tiền thắp sáng !
Hoảng hồn vì thấy cả lớp vỗ tay tán thưởng lớp phó, cô giáo lập tức
chấn chỉnh :
– Không phải thế ! Bi kịch của chị Dậu mang ý nghĩa lớn lao hơn nhiều
chứ đâu chỉ là chuyện tăng giá nhiên liệu. Nào, suy nghĩ đi !
Chán nản vì thấy cả lớp bó tay trước một câu hỏi quá dễ, lớp trưởng
đành xung phong :
– Thưa cô ! Muốn làm rõ cái bi kịch ấy phải nhắc lại đoạn cuối : để có
tiền nộp thuế thu nhập cá nhân cho chồng, chị Dậu lên tỉnh đi làm ôsin.
Chủ của chị là một quan chức già, lợi dụng đêm tối đã mò vào buồng chị…
Nguyên do bi kịch của đời chị nằm ở chính cái bóng tối ấy !
Cô giáo khéo léo gợi ý :
– Em nói chưa chuẩn lắm nhưng cũng tàm tạm. Thế thì đoạn kết của tác
phẩm là bản án thích đáng để tố cáo ai ?
– Không tố được vì thiếu chứng cớ cô ơi !
Cô giáo chưng hửng :
– Em nói thế là sao ?
– Vì vợ chồng chị Dậu đã thủ sẵn camera, nhưng tối quá không quay được
clip sex thì lấy gì tố cáo ?
Người già chuyện
Các thao tác trên Tài liệu