Ngu
Yên
Đống
Đa, Hát Bộ, Đá Gà,
Mùng
Năm Ăn Tết,
Sơn Hà Băn Khoăn...
Mùng Năm
Tết, ở quê tôi, Phú Phong, Bình
Định làm lễ tưởng niệm Vua
Quang Trung chiến thắng Đống Đa, đại
phá quân Thanh. Người người khắp
nơi tràn ngập ngày hội.
Oán hồn
chết Đống Đa ít hơn người
dự lễ. Quân lính reo hò đánh
trận giả. Nỗi buồn thật đã
quên. Khi ham vui dễ mất nước. Ở
Trường Sa, Hoàng Sa, Cao Bằng, Lạng
Sơn, không có nơi nào gọi Đống
Đa.
1.
Mùng Năm,
quê tôi tưng bừng đón Tết
Tây Sơn.
Vua Quang Trung
dẫn quân xuyên bộ. Gươm giáo
bọc khăn khỏi chiếu ánh sáng.
Lương thảo không mang, ăn toàn bánh
tráng. Hai người võng một, thay nhau
chạy suốt ngày đêm, từ Phú
Xuân đến Tam Điệp, chớp nhoáng
tiến vào Thăng Long. Sét đánh
bưng tai. Xuất kỳ bất ý. Công kỳ
vô bị. Quân Tàu thây chất đầy
12 hố lớn, đất lấp cao thành Gò.
Chiến
trận kéo qua dốc gò rùng rợn
đêm
xuống âm u địa ngục trồi lên
khuya
lạnh máu đong đất bùn cứng
lại
xác
người ngổn ngang kinh dị hình hài
trăng
lưỡi hái ánh xanh mờ thê thiết
những
oan hồn chưa tuyệt vọng quê hương
quay
trở lại tìm xác mình chiến
đấu.
Thi
sĩ Virgil viết:
thần
chết kéo mạnh tai tôi,
"Hãy
cố sống" hắn nói
"
ta đang đến." (1)
Chợt
ào ạt bầy chó hoang phóng tới
mùi
máu tanh kêu gọi loài răng nanh
chó
sói chó nhà cả gò khuya động
đất
tiếng
cắn tiếng la tiếng sủa tiếng gầm
gừ
người
chết hai lần, ba lần, bốn lần, chỉ
còn xương lở dở
chó
tranh giành cũng tàn khốc như người
máu
chó đổ tươi máu người
lần nữa
hấp
hối rất lâu chó thở tới rạng
đông
tiếng
rên rĩ giống như người đau đớn
tiếng
tru la chấn động nỗi kinh tâm.
Hồn
chó tất tả về đâu không quê
quán
không
thiên đàng không địa ngục
đón chờ.
Sau
trận chó mối gò thêm rùng rợn.
Ngọc Hồi,
Đống Đa, Thăng Long, Nhị hà
Quân Trung
Tàu chết vì quân ta yếu
Xác Trung
Tàu phân bón đất ta nghèo
Bây giờ
Trường Sa Hoàng Sa, chỉ có thây
quân ta.
Bây giờ
lương thảo không màng, chỉ mang
vàng.
Bây giờ
không ai võng ai, chỉ lật võng đè
nằm sát đất.
Vua Quang Trung ở
trên mây, mùng Năm mưa xuống ướt
ngày vinh danh. Da vàng nhiễm đỏ thông
manh, nhìn xa không rõ, thập thành
nhìn lui. Bản đồ thiếu nắng, bùi
ngùi, bóng đen xâm chiếm chôn
vùi sinh linh. Trên cao nhìn xuống bất
bình, hồ đồ con cháu vô tình
thế sao!
2.
Mùng Năm
Tết, làng tôi kỷ niệm Đống
Đa, tổ chức hát bộ, đá
gà.
Lúc trẻ
tôi thích Quan Công, thuộc lòng: Như
ta đây, quang minh, lỗi lạc....
Tuổi trung
niên tôi thích Tào Tháo: Như
ta đây gian hùng hiểm ác.....Anh
hùng thường giết chết anh hùng.
Kẻ ác giết luôn tiểu nhân lẫn
quân tử. Như ta đây giết
tất cả chỉ vì nghi. Đạo
Lưu Bị về vườn chơi cảnh. Chí
Khổng Minh hưu trí đấu cờ. Hờn
Trương Phi, sao thờ đến tam công?
Càng già
càng chán Triệu Tử Long, đừng
cứu ấu chúa, Hán đồ chưa
hẳn mất.
Chán Khổng
Minh, biết nghe Lưu Bị chém Ngụy Diên,
đèn thất tinh chưa chắc đã
tắt.
Lỗi sự
đời gom vào bốn chữ: "Cố làm
người tốt." Ở hiền hên lắm
mới gặp lành.
Mặt đỏ:
Quang Công; mặt đen: Trương Phi; mặt
trắng đen: Tào Tháo; mặt vàng,
mặt xanh, mặt đủ màu chạy quanh
sân khấu mỗi năm. Trống chầu,
trống nhỏ, thanh la, xập xõa, sáo,
kèn tưng bừng ủng hộ. Vừa vui
chơi vừa dạy dỗ làm người.
Mấy ông
Tàu này ở đất Việt quá
lâu. Dân Việt đập đầu thờ
lạy. Ông Mao Trạch Đông mang mặt
đỏ thành Quan Công, Ông Tập Cận
Bình mang mặt trắng thành Khổng Minh.
Mặt nạ thiếu gì. Gửi tặng bộ
chính trị Việt Nam. Ôi đông đảo
anh hùng cái thế. Lần lược ra
sân khấu hô to: Như ta đây....
Người
đóng tuồng già chết, người
trẻ lên thay. Người đi lính, người
ở nhà thế chỗ. Ai mất mặc ai.
Mặt đỏ, mặt đen, mặt vàng,
mặt trắng, mặt đủ màu vẫn
tồn tại.
Khán giả
vỗ tay không cần hậu quả. Lâu
ngày nhập tâm, lúc nào cũng hồ
hởi, dân ta cái gì cũng có: Như
ta đây....
Thỉnh
thoảng nghe ra vài tiếng chim còn tanh máu
tươi. " Thương thay con quốc
giữa trời, dẫu kêu ra máu có
người nào nghe.."(2)
3.
Nhưng làng
tôi nổi tiếng nhất, những trận đá
gà chọi, còn gọi đá gà
đòn. Xa xôi tận trong nam, lừng lẫy
gà đá núi, kéo nhau về hội
Tây Sơn đá gà.
Gà trống
chọi giống ngựa thần thoại có
cánh thâu nhỏ, trên hai chân.
Thân ốm
lanh lẹ tránh né.
Chân cao,
to và mạnh; cựa cứng; đứng vững,
đá gãy cổ, dập mề..
Ít lông,
không cho đối thủ níu kéo.
Cổ dài,
gân guốc. Gà chọi đo cổ biết
sức nhau. Cân cổ làm đối thủ
mất thăng bằng. Xúc cổ dưới
bụng, đối phương bật ngửa.
Gà chọi
cắn bằng mõ. Kè bằng cổ, đá
bằng chân.
Vào hội
Tây Sơn Đá Gà, phải có
tên, toàn tên lịch sử, ngoại trừ
tên Quang Trung, phạm húy và sợ lỡ
thua.
Gà kia Tôn
Sĩ Nghị, Sầm Nghi Đống, Hứa Thế
Hanh, Trường Triều Long, Thượng Duy
Thăng... Gà này Ngô Văn Sở, Phan
Văn Lân, Đô Đốc Tuyết, Đô
Đốc Lộc, Đô Đốc Long, Đô
Đốc Bảo....
Gà chọi
đá nhau dáng dấp như hai tướng,
ra chiến trường, đấu tay đôi.
Trong vòng càn khôn sân đá,
lịch sử viết lại nhiều lần: Tôn
Sĩ Nghị có khi thắng có khi chết.
Đô đốc Long gãy cánh. Phan Văn
Lân gãy cổ. Sầm Nghi Đống gục
tại chỗ. Thượng Duy Thăng lần đầu
thắng lần sau thua chạy khỏi sân.
Chiến
trường nào cũng như nhau. Kẻ thua
người thắng kẻ sầu người vui.
Bảo rằng là chuyện hên xui, hay là
tận sức dập vùi tranh đua?
Nếu xưa
vua Quang Trung thua, Đống Đa lễ cống
phải đưa sang Tàu.
Về sau, dân
đá gà chuộng đá gà cựa.
Những lưỡi dao bén cột vào chân.
Gà đá cựa nhẹ, lông dài,
cánh rộng, bay cao, khát máu. Đá
nhau đến chết mới thôi. Tết Tây
Sơn năm 1975, đoạt giải nhất, gà
Bùi thị Xuân. Tướng ta, tướng
tàu, tét đầu, đứt cổ. Chém
chết, đâm chết, thọc chết. Mới
hay: Ai về Bình Định mà coi,
gà mái Bình Định múa roi đi
quyền.(2)
4.
Mồng Năm
Tết, quê tôi, làm lễ tưởng
Niệm Vua Quang Trung.
Nhắc nhở
chiến thắng nhờ trí tuệ và lòng
quả cảm.
Nhắc nhở
kẻ mạnh không phải luôn luôn là
kẻ thắng.
Nhắc nhở
muốn lập chiến công phải tự nhờ
mình: Biết ăn bánh tráng, biết
chia võng gian nan, biết âm mưu che khí
giới, biết nghi binh thực hư và trên
hết biết quyết tâm vượt qua sợ
hãi.
Vua Quang Trung
yêu quê hương không chỉ nói
suông.
Vua Quang Trung
yêu dân tộc không ngồi ở kinh đô
thư giãn.
Theo Đại
Nam Chính Biên Liệt Truyện, chỉ 10
ngày ở Nghệ An, đã hàng vạn
trai tráng tòng quân hăm hở. Mới
hay, lòng dân như pháo nổ. Chỉ
cần bàn tay đốt đuốc dẫn
đường.
Trong Lịch Sử
Nội Chiến Việt Nam 1771-1802, giáo sĩ
Longer ghi lại. Quân Tây Sơn bắt lính
" gay gắt đến nỗi người ta
không biết trốn vào đâu. Các
sai nha đem chó lùng người trong rừng.
lấy dao xỉa vào càc đống rơm
dùng để đun nấu..."(3) Cố
đạo bênh nhà Nguyễn, ghét Tây
Sơn, viết sai. Lính hèn như vậy,
làm sao đại thắng quân Tàu? Mới
hay lịch sử có nhiều bàn tay bóp
trái tim rồi kéo lưỡi.
Đã có
nhiều năm tôi thao thức
Làm sao
phân biệt hồn Việt với hồn Tàu
Mãi về
sau mới biết:
Hồn đi
trước: hồn Tàu
Hồn đi
sau: hồn Việt
Hồn phè
phỡn: hồn tàu
Hồn khúm
núm: hồn Việt
Hồn ra
lệnh: hồn Tàu
Hồn gật
đầu: hồn Việt.
Sau 37 năm
quay lại quê nhà, dự lễ Đống
Đa
Chiều tan
về, lòng buồn hay vui, chẳng rõ
Giữa đường,
gặp hồn trung niên hiên ngang uy dũng,
nhưng không phải hồn Tàu
Tôi hỏi
hồn là ai?
Hồn chỉ
tay, nói, đinh tai:
– Bắc tiến.
(4)
Ghi:
(1) Thơ
của thi sĩ Virgil trong tác phẩm Aeneid:
Death twitches my ear; / "Live", he says... / "I'm
coming.". Thi sĩ Virgil, tên thật là
Publius Vergilius Maro ( 70 tcn - 19 tcn.)
(2)
Ca dao, tục ngữ.
(3) Sách
của Tạ Chí Đại Trường, trích
thư của giáo sĩ Longer.
(4) Lời
Bàn:
- Nước
nghèo, dân lè phè, chính quyền
tham ô, tư lợi, thiếu chất xám,
ít quân, vũ khí thua sút, thử
hỏi làm sao đánh nhau với Trung Tàu?
- Ai nói, Bắc
Tiến là phải đánh nhau.
Tôn Tẫn
có trí, dùng trí đánh tan
quân Tề hùng mạnh, diệt Bàng
Quyên. Tô Tần có lưỡi, dùng
lưỡi, chận đứng binh lực bá
chủ nhà Tần.
Ông Đan
thả trâu cho hung nô ham bắt mà cứu
giá. Phạm Lãi dâng Tây Thi, vay lúa
giống, trả lúa luộc, ve sầu thoát
xác, tiêu diệt nước Ngô, phục
thù nước Việt.
Cần gì
phải đánh nhau. Cán cân nhỏ, cân
được ngàn cân. Tự mình
không biết cách dùng.
Kẻ địch
tìm đến ta, vì lợi. Kẻ địch
không tìm đến, vì sợ. Lấy
lợi hôm nay đổi hết lợi ngày
mai. Bây giờ không còn lợi, đến
làm gì. Nước nhỏ phải liên
kết "thành thật" với nước
lớn, khiến nước địch ngại
ngùng, như Thụy Sĩ. Nước yếu
phải chứng tỏ có khả năng tiềm
tàng, tự lực cánh sinh, như Nhật
Bản, Nam Hàn, nước lớn nhìn xa,
không muốn động binh.
Không có
ai bạn không có ai thù, chỉ có
dân tộc đừng diệt vong.
Hạ sách
là đánh nhau. Trung sách là dùng
ngoại giao chính trị. Thượng sách
là thay đổi chế độ.
Nếu biết
bỏ cái mình có thì sẽ còn.
Nếu cố giữ cái có, sau rồi sẽ
mất.
|