Bạn đang ở: Trang chủ / Sáng tác / Hàn Tín luồn trôn

Hàn Tín luồn trôn

- Hàn Tín — published 16/07/2014 13:10, cập nhật lần cuối 12/04/2016 22:20
Chuyện cũ viết lại


Hàn Tín luồn trôn


[nguyên bản : Phù Trung Hầu Liệt Truyện]


                                               

Đoan Hùng

                                                 

Phù Trung Hầu Hàn Tín, người nước Việt, tính thâm trầm, chí lớn hơn người.

Thủa hàn vi, ngày ngày đọc sách, luyện kiếm, chờ thời làm nên đại sự.

Thời niên thiếu, bố mẹ mất sớm, nghèo khổ nhưng vẫn nuôi chí lớn, nhất định không thèm xin vào làm gia công ở các đặc khu kinh tế.

Đói khổ, Tín thường đến xin ăn nơi quán cơm bình dân của bà Tư Phiếu, còn gọi là Phiếu Mẫu, và hứa hẹn sau này làm nên nghiệp lớn sẽ trả ơn ngàn vàng.

Bà Tư trách : « Cậu là thanh niên trai tráng mà không lo nổi miếng ăn thì làm sao làm nên sự nghiệp, tôi giúp cậu chỉ vì thấy tội nghiệp chứ có mong cậu báo đáp làm chi ».


Hàn Tín lạy tạ, và ngày ngày vẫn đeo gươm dạo chợ An Đông, chờ thời.

Trong số những người hàng thịt ở chợ  có một người trẻ tuổi trêu Tín nói :

– Mày tuy cao lớn lại thích mang đao kiếm, nhưng trong lòng thì nhát thôi.

Y làm nhục Tín trước mặt mọi người :

– Tín ? Mày dám chết thì hãy đâm tao, nếu không dám chết thì luồn dưới háng tao đây.

Thế là Tín nhìn người kia đăm đăm, cúi xuống bò qua háng. Cả chợ đều cười Tín là nhát gan.

Không ai để ý là lúc chui qua háng, Tín vẫn mặt mũi uy nghi lẫm liệt.

Lẩm bẩm cậu « Đại cuộc ! Đại cuộc ! Mười sáu chữ vàng ! ».

hantin


Lại nói về Hàn Tín, tuy nghèo khổ nhưng trong làng có một cô gái xinh đẹp, biết kẻ anh hùng nên gá nghĩa cùng Tín.

Ngày ngày nàng chăm lo đồng áng, để Tín đọc sách và mang gươm dạo chợ.

Gã hàng thịt, ngày nọ chặn đường Tín và bảo :

– Này Tín ! mày không nuôi nổi thân ! Nói gì nuôi vợ ! Ta sắp tổ chức tuyển vợ cho đại gia nước lạ ! Mày vốn xưng anh hùng, sao để lụy nữ sắc !?

Tín ngẫm nghĩ hồi lâu, nét mặt uy nghi lẫm liệt.

Lẩm bẩm câu « Đại cuộc ! Đại cuộc ! Mười sáu chữ vàng ! ».

Tín trở về nhà bàn đại sự với vợ.

Nàng vật vã khóc lóc, nhưng cũng hiểu chí lớn của kẻ anh hùng chưa gặp thời, bịn rịn chia tay cùng Tín.

Tín thề nguyền, hẹn khi làm nên nghiệp lớn sẽ đón nàng về. Nàng khóc lớn chia tay hẹn ngày tái hợp, đại đoàn viên.

Vợ Tín đi đâu không ai rõ. Có kẻ bảo nàng sang nước Đài, kẻ bảo nàng sang nước Quảng.


Tín vẫn hàng ngày, nuôi chí lớn, dùi mài binh thư Tôn Tử, luyện kiếm đeo gươm dạo chợ.

Gã hàng thịt thấy ngứa mắt lại bảo :

– Này Tín ! mày không nuôi nổi thân ! Nói gì đến nghiệp lớn ! Chi bằng trong lúc đợi thời mày về làm tôi tớ cho ta, thui lợn , mổ thịt, lại có miếng ăn !

Tín ngẫm nghĩ hồi lâu, nét mặt uy nghi lẫm liệt.

Lẩm bẩm câu « Đại cuộc ! Đại cuộc ! Mười sáu chữ vàng ! ».


Từ đó, Tín về làm đầy tớ cho gã hàng thịt, ngày ngày quét chợ, không việc bé nào không làm !

Tối đến, múa gươm dưới ánh trăng, lại suốt đêm đọc binh thư Tôn Tử.

Lúc buồn ngủ thì lấy chùy đâm vào đùi đến chảy máu để tỉnh táo tu luyện.

Ngày ngày vừa thui chó Tín vừa trợn mắt, râu tóc dựng ngược, khảy đàn cầm, hát vang cả chợ.

« Tráng sĩ thui chó hề ! có xá gì !

Đại cục tại tâm hề ! ta cứ đi !

Chữ vàng lấp lánh hề !..».


Làng xóm bây giờ ai nấy cũng hiểu Tín và hết lòng khâm phục chí lớn kẻ trượng phu.

Thấm thoát ngày qua, Tín đã già.

Một đêm sau khi múa hết mười sáu bài quyền kiếm, đọc hết mười tám quyển binh thư, Tín lăn ra đột quỵ.

Xuống âm phủ, biết Tín là người hiền, Diêm Vương phong ngay cho Tín làm Phù Trung Hầu, giữ chức Phán Quan, quyền cao chức trọng nhất cõi âm.

Lúc Phiếu mẫu quy tiên, Tín đền ơn.

Cho bà Tư Phiếu vốn nghề quán cơm bình dân, lãnh thầu dịch vụ nấu cháo lú cho cả cõi âm.


Gã hàng thịt tuy khỏe mạnh nhưng cũng không tránh khỏi ngày chầu âm phủ.

Lúc vào Phán Quan Đường gã quỳ mọp, lúc ngẩng dầu lên thấy phán quan là Tín, mặt gã tái như chàm đổ, ngỡ phen này sẽ bị bỏ vào vạc dầu đời đời kiếp kiếp.

Nào ngờ, Phù Trung Hầu Tín vội vã nâng hắn lên và bảo :

« Mười sáu chữ vàng ! Bốn tốt ! Bốn hữu ! hữu nghị ! Ni hảo ? Ni hảo ? »

Lại bảo : nhờ có ngươi mà ta nuôi chí thành nghiệp lớn... ta phải cảm ơn ngươi chứ !


Nói đoạn, Tín mời gã hàng thịt thay mình làm phán quan.

Còn Tín, cùng người vợ xưa, trải qua bao năm làm dâu xứ lạ, nay cũng về âm phủ, đại đoàn viên cùng Tín.

Cả hai cùng nhau cưỡi hạc về trời, về cõi tiên, tiếng đàn tiếng sáo vang rền khắp chốn thiên cung !


Cả âm lẫn dương gian, lúc ấy mới hiểu chí lớn kẻ anh hùng.

ĐOAN HÙNG

Các thao tác trên Tài liệu

Các số đặc biệt
Ủng hộ chúng tôi - Support Us