Bạn đang ở: Trang chủ / Sáng tác / Lội ngược dòng

Lội ngược dòng

- Nguyễn Thị Từ Huy — published 04/12/2011 12:30, cập nhật lần cuối 12/04/2016 22:20


LỘI NGƯỢC DÒNG 



Nguyễn Thị Từ Huy

    

Sóng và gió tấp vào bờ hung hãn. Cô gái mười tám tuổi quyết định xuống biển. Cô muốn ra xa, như khi biển lặng. Cô muốn ít nhất ra tới chỗ nước lên đến ngực cô. Cô bước ra và sóng đẩy cô vào.


Với những bước dứt khoát, sải rộng, cô lội ngược dòng gió và dòng sóng. Cô ra tới chỗ nước đến đầu gối, rồi nước đến bụng. Có vẻ như là giới hạn ở đây. Cô cứ tiến lên được một bước thì bị sóng đánh lùi lại hai bước, ba bước, mười bước, tùy vào đợt sóng lớn hay bé. Không thể tiến xa hơn được, cô cứ vận động liên tục, tiến lên liên tục, nhưng nước cũng chỉ có tới bụng. Cô và sóng gió, không bên nào chịu nhượng bộ bên nào.


Cô  sợ. Cô không biết bơi. Cô sợ là sóng sẽ cuốn cô đi. Tận đâu không rõ. Sẽ không tìm được xác. Đại dương sẽ trở thành nấm mồ hoang của cô. Nhưng đấy chỉ là một nỗi sợ hãi hão huyền, sự thi vị hóa một kết cục khó xảy ra. Sóng chỉ đang cố đẩy cô vào bờ, nó không muốn cô đi xa hơn. Đại dương chỉ trở thành nấm mồ khi cô chủ động chọn cái chết. Mà cô thì không muốn chết. Vậy có gì phải sợ. Sóng gầm gừ và đe dọa. Nhưng nó chỉ dọa cô mà thôi. Nó không nhấn chìm cô được. Nó khuấy động nỗi sợ hãi trong cô, nỗi sợ trương phềnh khiến cơ thể cô bập bềnh mất thăng bằng. Thực tế sóng chỉ có thể đẩy cô vào bờ. Cũng có thể đẩy cô xuôi về cuối bãi, nhưng cuối bãi là bờ kè, là nơi an toàn, ở đó cô không thể gặp nguy hiểm. Vậy mà cô vẫn sợ. Mình không biết bơi. Và nếu biết bơi cũng không chống lại nổi sự dữ dằn này. Chúng mạnh hơn mình. Mạnh hơn gấp nhiều lần. Nhưng đột nhiên cô khựng lại : tại sao ? Mình đâu cần biết bơi, bãi thoải thế này, nước thấp thế này. Cùng lắm thì bị xô vào bờ. Mà vào bờ thì tuyệt đối bình yên. Vậy cứ thử xem. Sẽ chẳng có chuyện gì hết ngoài trò chơi giữa cô và sóng. Chỉ là một trò chơi thôi mà. Chơi thôi. Như những đứa trẻ vẫn chơi đu quay, cầu trượt bất chấp nỗi sợ độ cao hay sợ cảm giác chóng mặt của chúng. Cô dấn bước chống lại các lớp sóng liên tục dồn vào cô, chống lại nỗi sợ hãi mà càng ngày cô càng thấy là nó vô lý.


Cô  biết biển là một cái gì đó khác hơn sóng và gió. Dù rằng biển không thể thiếu sóng và gió. Nhưng sóng buổi chiều không giống sóng buổi sáng, khi cô thả người bập bềnh trên nước không cử động hàng giờ liền. Gió lúc này không giống gió lúc kia. Cô bị đẩy về phía sau, chếch về bên trái.


Từng đợt này tới đợt khác, những con sóng xuất hiện từ mặt phẳng nơi tưởng như không có sóng. Nước cuộn bện những sợi thừng to quấn chặt chân cô, đẩy cô về phía sau. Bướng bỉnh, cô lùi lại, nhượng bộ nước và gió, rồi lại bước lên. Nước dâng mạnh từng dải xích mềm nhưng rắn chắc, cương quyết đẩy cô lùi lại. Những sợi xích hình thành và tan rã ngay lập tức, quấn chặt và nới lỏng, chuồi đi để nhường cho những sợi xích khác. Không ngừng nghỉ những sợi xích, những gông cùm nước kiềm tỏa cô, nắm giữ cô và rời bỏ cô chạy vào bờ.


Sóng dàn hàng ngang tràn lên, hết lớp này đến lớp khác, cô dang hai tay chờ đợi và đón nhận. Sải tay tạo thành một đường ngang, thành một đường song song trước khi áp lấy sóng. Đồng phục xanh của sóng nhanh chóng biến thành vũ khí màu trắng, tung lên trong một lễ hội khát. Cơn cuồng khát muốn đẩy lùi tất cả những kẻ tiến ra biển.  Cô bước lên và sóng xô cô lùi lại. Cô liên tục bước nhưng chẳng tiến thêm được mét nào. Nước vẫn chỉ đến ngang bụng.


Cô  quay mặt vào bờ, quay lưng lại với sóng. Cô thay đổi vị thế. Ngay lập tức tình trạng thay đổi, thay đổi hoàn toàn, đến mức cô khó hình dung nổi tình trạng của vài giây trước đó. Cũng vẫn là những đợt sóng hung tợn, bạo liệt đó, nhưng giờ đây, khi cô chọn tư thế khuất phục, nghĩa là đứng cùng chiều với sóng, chịu để cho sóng đẩy vào bờ, tức khắc, cô không còn cảm thấy lực cản nữa. Trái lại sóng ôm lấy cô, từ sau lưng, nhẹ nhàng đẩy cô lùi vào bờ, an toàn, nhẹ nhõm. Không có bất kỳ một mối đe dọa nào. Trước mặt là bờ, cảm giác bình yên và che chở. Hòa điệu cùng với sóng và gió cô từ từ lùi về gần bãi cát.


Không, không lùi vào bờ. Còn sớm lắm, chưa đến giờ ăn. Cô ra biển không phải để ngồi lì trong phòng, bật điều hòa. Như thế có khác gì ở trong thành phố. Cần tiếp tục cuộc chơi. Cô quay ngược, lại hướng mặt về phía biển. Bước lên. Lập tức sóng lại trở thành xiềng xích, gông cùm, kiềm tỏa, trấn áp, chống đối, thù địch. Cứ như thể chúng đến từ một biển khác. Không, vẫn chỉ có một biển đó mà thôi. Vẫn là cái đại dương dường như không thể chinh phục, ở trước mặt, và bờ bãi an toàn phía sau lưng. Tư thế của cô làm biến đổi mọi sự. Tư thế. Lựa chọn. Tiến lên. Lùi lại. Đồng lõa. Khuất phục. Đối kháng. Vẫn luôn chỉ là một Biển đó mà thôi. Và vẫn luôn là cô mà thôi. Nhưng sự thay đổi tư thế quyết định mọi kịch bản.


Sóng đập vào người cô tóa ra những tảng màu trắng, những cụm trắng, những bông trắng, những hạt trắng. Trước mắt cô, chúng đẹp một cách dễ sợ, vẻ đẹp của sự thách thức. Sự thách thức của sóng. Và của cô. Dẫm hai bàn chân bám chắc xuống cát để giữ thăng bằng và chống lại sự xô đẩy của nước, cô vớt một đám bọt xoa lên mặt, nhẹ nhàng làm những động tác mát xa giúp bọt biển thấm sâu vào tế bào da. Cô nghe tiếng cười của mình lẫn vào trong tiếng sóng. Hợp khúc của những kẻ đối địch. Cô xòe bàn tay, đợi đợt sóng đang tới, giơ thẳng bàn tay như một bức tường nhỏ, sóng xô vào tay cô, xô vào bụng, đẩy bức tường lùi về sau khoảng một mét.


Cuộc chơi còn chưa tới hồi kết. Cặp đùi nhỏ se sắt cương quyết bám trụ, nhích lên, lùi lại rồi nhích lên. Sóng ùa lên trắng xóa, gió đẩy ào ào, xiềng xích trói buộc rồi tan rã, tan rã thành dòng nước tuồn giữa hai đùi tạo thành một con suối nhỏ, một con suối giữa lòng đại dương. Cái bọc sợ cũng nổ tung thành từng đám hạt nhỏ, trắng nhợt nhanh chóng lẫn vào dòng nước chảy xuôi. Gió cuốn nỗi sợ ném thẳng vào bờ kè, tan tác. Tiếng cười của cô tan cùng đám bọt biển. Nhiều thứ đã biến mất trong biển, trong sóng, trong gió, trong hành trình lội ngược dòng của cô gái nhỏ mười tám tuổi.


Vũng Tàu, 1/9/2011


Nguyễn Thị Từ Huy

Các thao tác trên Tài liệu

Các số đặc biệt
Ủng hộ chúng tôi - Support Us