Thơ
Ngu Yên
Chiến
trận:
người
và kiến, tự học
Chuông
chùa đổ
bồ câu đậu bay lên
kinh hãi.
Sư
tử
gầm
thú rừng thất kinh
chạy
tán loạn.
Bên
này
đắp đất lên dãy núi
dài chập chùng, những đỉnh nhọn
chiến
lược,
những khe sâu phòng thủ. Trồng cỏ
lớn làm cây, cỏ thấp làm bụi
rậm, tạo
chướng
ngại vật. Đặt những
khúc xương bò
ngang dọc, chồng
lên nhau, làm đồn
trú. Cảnh trí trở
thành nơi đóng quân kiên cố, khá an toàn.
Bên
kia
tạo những núi cao có triền
dốc chạy xuống đồng bằng đất
sỏi cằn cỗi. Tiếp theo bày những
dãy rừng
thưa vừa
đủ ẩn núp. Đặt những ống
hút, lấp đất lên làm những
đường hầm dài dẫn ra bãi trồng cỏ
lùn như lau sậy.
Ranh
giới
đào
rãnh
lớn, lót bọc nhựa, đổ
nước
làm con sông chạy uốn quanh đồi
núi, chia đôi hai miền. Chặt đũa
bắt ngang làm nhiều cây cầu. Bỏ
vài viên đá lớn
nhỏ
như trời
đất tình cờ dựng lên
Bấy
giờ
cắm chiếc dù lớn, kẻo
trời
mưa.
Trò
chơi
điện
tử: kết quả sáng tạo của lòng
tham lam hay chứng minh trí tuệ thông thái?
Càng ngày trò chơi
càng tràn ngập,
càng cao cấp, càng phẫn nộ,
càng đánh động
ngũ quan, gây bệnh tâm thần. Trò
chơi
điện
tử chiến tranh nhiều vô số. Chiến
tranh dưới
lòng biển, trên mặt biển, trên
đất
liền, trên không trung, kể cả trên
tinh tú. Chiến tranh từ giao đấu tay chân đến
gươm đao đến
súng ống bom đạn, xe tăng, máy
bay, hỏa tiễn, phi thuyền. Tất cả để
chứng tỏ
người
là thượng
đế: sáng tạo, điều khiển các
nhân vật trò chơi.
Ai
là thượng
đế của
người?
Càng
ngày chiến tranh càng nhiều, càng
khủng khiếp, càng phức tạp. Chiến
tranh Việt Nam, chiến tranh Đại Hàn,
chiến tranh Iraq, chiến tranh Afganishtan, chiến
tranh Trung Phi, lẽ tất nhiên còn nhiều
chiến tranh lẻ tẻ, rồi chiến
tranh tương lai. Đơn giản,
mặt đất là màn ảnh.
Con
người
là nhân vật. Trò chơi
được
sáng tạo.
Ai
sáng tạo?
Chuông
nhà thờ đổ
bồ câu kinh hãi
bay lên
đàn
chiên nghe kéo đến.
Sư
tử
gầm
thú rừng chạy tán loạn
thất kinh
những thú già nằm run
rẩy.
Ổ
kiến vàng ở gần.
Buổi
sáng, rải
đường
ngọt từ ổ kiến đến đồn
xương bò.
Trong khoảnh khắc,
đàn kiến thợ
đánh hơi, hối
hả, mừng rỡ
như bắt
được
manna từ trời
rơi xuống.
Đàn kiến
vác từng hạt
đường
trắng về hang. Nhìn những sợi râu
rung động đủ biết kiến vô
cùng hoan hỉ, tin rằng đã tìm
ra hạnh
phúc như Zarathustra đã
từng
tin như thế.
(1)
Kiến
nối đuôi nhau trật tự, lối đi
khác lối về, chen chúc tạo
thành đường
vận chuyển lương thực,
càng lúc càng dài. Sử gia kiến
gọi:
đường
Viện Trợ, chúng ta gọi:
đường Thì Thâm.(2)
Buổi
trưa, đàn kiến
vượt
đèo trèo núi đến
đồn Địa
Đàng, nơi tủy
mỡ gân sụn đang chờ đợi. Thử
tưởng
tượng
những con kiến đầu tiên chạm mặt
kho tàng vĩ đại,
phải chăng chúng sửng sốt,
ngây người,
không thể reo mừng
khi sung sướng
đã khoá chặt
đôi càng và đóng cứng
bầy chân xuống đất. Những trái
mỡ
chín trên cành cây xương làm
sao lòng
Eva không khao khát? Kiến
Adong cũng không sao tránh được
thèm thuồng. Nếu Eva không hái
xuống, Adong sẽ
leo lên ăn. Thú tính là con thú
dữ
vô hình, không ai thấy, kể cả
tuệ nhãn. Con
rắn
là thú tánh. Để
Eva nhận tội, anh hùng không dám cứu
mỹ nhân. Sau khi xử phạt
Eva, đàn kiến
Adong tung hoành leo cây hái mỡ. Lập
tức một làn sóng thông tin truyền
đi trên đỉnh
ngàn râu theo gió, quê nhà bừng
bừng vui mừng
như tìm
ra đất hứa. Dân kiến
lũ lượt
đưa nhau đến
định
cư.
Buổi
chiều, đồi núi trở thành màu
vàng, nắng cuối ngày chiếu
đàn kiến
bóng lộn, phát lóng lánh lớp
lớp ngọc châu. Những
khúc xương được
mạ
vàng di động,
kiến bu kín đục khoét cắn rứt
miệt mài tranh nhau mang tủy mỡ gân
sụn về dự trữ. Chuẩn bị
chè chén đêm liên hoan.
Đêm
đến,
kiến bắt đom đóm nằm chồng
lên nhau thành những cột điện cao
chiếu
ánh đèn khắp
đồi núi, những đom đóm khác
nằm ngửa thành nhiều vòng tròn
lớn nhỏ, chớp nháy sáng rực
một góc âm u. Hàng ngàn con bay qua
bay lại trên không, kết
đèn di động rọi ánh sáng xuống
đêm mừng
lễ hội
tư bản.
Bắt
đầu cúng thần Kiến. Chẳng ai biết
từ
đâu ra. Tượng
thần kiến giống
như kiến nhưng đứng
trên hai chân theo kiểu
con người
mà kiến trông thấy, thần cao lớn,
có hai càng uy dũng. Loài sống nào
chẳng có thần thánh, nếu không,
trật tự sẽ loạn ly. Loài sống
nào cũng sợ chết là hết, kiến
tin rằng sau khi chết sẽ về với
mưa, kiến
tốt
theo mưa ra biển sống đời sau mênh mông. Kiến xấu
bị
mưa cuốn
vào rác rưỡi.
Hàng ngày kiến sợ nhất
là mưa lụt.
Biển
là nơi kiến
không thể đến. Thỉnh thoảng vài
nhà thám hiểm kể chuyện biển,
cõi sống huy hoàng một
cách mơ huyền,
kiến cúi đầu thán phục. Không
có kiến tốt nào chết rồi ra biển trở về báo mộng. Biển vẫn
là nơi bí mật
của hạnh phúc và kinh sợ. Thần
kiến đến từ biển. Thần Kiến
sinh ra kiến không cần kiến chúa. Mục
đích của Thần Kiến đã thỏa
thuận, không cần tìm hiểu
thêm. Cho dù cách đây hơn trăm
năm, có người nói:"Thượng
Đế đã chết" (3). Nếu có
thắc mắc về thân thế, câu trả
lời sẽ là: trí tuệ kiến như hạt
bụi, làm sao hiểu
được
chuyện thiêng liêng.
Sau
khi cúng, đàn kiến
tự do múa hát ăn mừng
nô đùa thâu đêm. Từng
bầy kiến tụ tập, đứa đập
lên đá làm trống,
đứa thổi cuốn
lá làm kèn, đứa
khảy nhụy
hoa làm đàn. Đám kiến
thiếu nữ liên tục lúc lắc bờ
mông tỏa
ra mùi hương tình
tự. Đám kiến
trai lăn vào ca hát, cờ
bạc,
rượu
chè, vui gái, không còn biết
đâu là lý
tưởng.
Quân cũng như dân ăn chơi, cầu
nguyện Thần Kiến và sống mỗi
ngày hoang tưởng.
Ổ
kiến đỏ ở xa.
Tuần sau, rắc
bột mì từ ổ kiến đến bờ
sông. Đàn kiến
đỏ bắt đầu di chuyển.
Mùi thơm lúa mì
gây ảo ảnh thực tập một
thiên đường
tại thế.
Đàn kiến
đỏ
ùa đi vì
quê nhà khô hạn nay nghe tin màu mỡ,
không khỏi thiếu thốn sinh lòng tham
vọng. Tiếng chuông Ivan Pavlov (4) gõ từng
hồi,
lũ lượt,
đua nhau chen lấn
đường
nam tiến, sử gia gọi:
đường Mòn Bột Mì, chúng ta gọi là
Mê Lộ.
Mê
Lộ
là con đường
đi trên hai chân bị
sai khiến với đôi mắt chỉ thấy
vài màu sắc vài hình ảnh một
mục
đích và không thấy
gì xa quá vài với tay. Mê lộ
làm cho đôi tai không nghe được
gì khác hơn
tiếng
loa tuyên nhiễm và tiếng thì thầm
run sợ.
Đôi tay không làm gì
khác hơn
những
hoạt động của hình nhân cắm
trên ruộng dọa dẫm chim muông xuống ăn mùa lúa chín.
Tệ
nhất, cái miệng chỉ biết hô hào
theo biểu ngữ, ca hát vinh danh không cần
biết nhân vật là ai, có hay không
có. Cái miệng nối liền tử tế
và hiểm ác, lịch sự và chửi
bới, không ranh giới. Cái miệng không
phân biệt nổi ý nghĩa thế nào
là tráo trở, làm sao là giả
hình.
Mê
Lộ là chất xám
thiếu màu nên lợt lạt,
dù lưu giữ
bao nhiêu điều,
chỉ
như cỏ
mọc không bám rễ, có kiến
thức mà không có trí thức, nói
chi đến lòng yêu học thức. Con
voi đầu nhỏ chân to, nếu không
thể khuân vác, nên dùng ra chiến
trận, nếu không, sẽ đạp phá
xóm làng.
Kinh
hãi nhất phải
nói Mê Lộ trong lòng. Những từ
ngữ đi chung với Mê Lộ
là độc
ác, gian hiểm, tham lam, biển lận, đố
kỵ, ganh tị, dối trá, hống hách
và nịnh bợ. Lòng mê lộ khiến
cho trí có ánh sáng mà không
thấy, lòng có can đảm
mà điên cuồng,
tim có yêu thương mà ích kỷ.
Con voi đầu nhỏ bụng to, ăn mấy
cũng không vừa, nếu không có lá non, cỏ tốt, thứ gì voi cũng vòi
vào miệng, sẵn sàng chiến đấu
vì mất ăn.
Mê
Lộ khiến
kiến đỏ tập
đoàn chặt
chẽ, hùng hậu dù lúc nào cũng
canh chừng giết nhau. Bầy kiến lãnh tụ, kiến
tướng,
đầu lớn, càng to, quen thuộc xác
chết. Dẫn
đàn kiến
lính, kiến thợ, kiến
dân đi theo mùi lúa mì,
mơ
tưởng
nền
văn minh nghèo đói. Đầu
ngẩn cao nhìn thiên đường
Karl Marx (5) bình đẳng ấm
no sau đám mây báo mùa dông
bão,
dù bao tử lớn nhỏ khác nhau.
Buổi
trưa, kiến
đỏ chạm bờ sông. Đứng
bên này đã
bắt
được
mùi béo mỡ từ dãy núi theo
phấn hoa bay trong không trung Bên kia bờ
những nhóm kiến
vàng vô tư canh giữ hòa bình một cách mệt mỏi,
chờ hết phiên về phố
thăm nhà, vui chơi hưởng
phước.
Kiến
đỏ tràn qua sông. Ngàn ngàn con
tuôn qua cầu. Thả lá làm ghe, chồng
chất sang bờ. Vài kiến vàng tháo
chạy vội vã mang tin cấp báo. Những
con còn lại bị tràn ngập bởi
màu đỏ
trùng trùng. Bạo lực
cướp
tư bản,
thần kinh hệ Mao,
bắp thịt bần cố
nông,
không sức mạnh nào sinh
tồn
hơn sức
đói. (6)
Kiến
hay hơn người,
không bao giờ bỏ chạy. Kiến vàng
chiến đấu cho đến khi cụt đầu, rụng hết chân, mình đứt
làm đôi. Như cơn lụt
máu, màu đỏ
tràn lên núi, đè bẹp
bụi rậm, cây cao. Tất cả sâu,
bọ, côn trùng không kịp thoát
thân đều làm mồi cho bụng dã
thú đang đói rỗng.
Trong
khi
chờ tin báo về ổ chỉ
huy, đàn kiến
vàng đầu
tiên từ núi tràn xuống hàng ngang, con này nối
đuôi con kia, hàng dài, theo thứ
tự
đi vào cõi
chết. Chúng có nhiệm vụ ngăn
chận địch quân chờ quân cứu
viện. Chúng phải giữ
cho được
đất đai màu mỡ mà thế hệ
trước
không biết quí trọng. Những con kiến
mở rộng càng hết mức, đón
những hơi gió rực
lửa chiều mùa hạ để thét
lên những tiếng xung phong cuối cùng.
Đỏ
nhiều
như nước
dâng lên. Nắng xế
trưa chiếu
vào chiến địa,
như ai nhỏ
những dòng sơn
vàng dọc
theo triền núi, chảy xuống thấm vào
biển đỏ. Từng dòng sơn
nhấp
nhô, màu vàng tan ra, loãng dần rồi
biến mất
trong màu đỏ
lúc nhúc.
Kiến
hay hơn người
không bao giờ bỏ chạy. Dàn trận
từ
trên cao, đàn kiến
vàng thứ hai xông xuống sau đợt
lính đầu tiên hầu
như biến
mất trong biển máu. Một lớp
sơn vàng chảy
lan, hòa
vào sơn đỏ,
đường
ranh lượn
sóng, hai màu loang lổ, thành bức
tranh trừu tượng.
Đời sống vốn cụ thể. Trừu
tượng:
vẽ lại cụ thể với bí mật
của nó
Có
bao giờ ai hỏi
khi lính chiến xung
phong
nghĩ gì?
quê
hương?
gia
đình?
lý tưởng?
hay
giết kẻ
thù và đừng
chết?
Kiến
xáp trận, đối đầu,
nhe càng, đẩy
tới. Kiến nào yếu thế, tụt lui,
té ngửa,địch
thủ cắn đứt cổ, đứt
eo lưng. Những
cặp ngang sức, ôm lấy nhau, lăn tròn,
cắn chặt, chết một lượt,
không nhả ra.
Kiến vàng ít,
một chọi năm chống
mười.
Chưa hết
nửa cây nhang, màu vàng tan biến. Kiến đỏ trèo lên tràn ngập
đồn Địa
Đàng. Đám kiến
vàng ít ỏi còn lại chốt giữ
những khúc xương, nghinh chiến
anh dũng cho đến mạng cuối cùng.
Kiến không biết nói. Âm thanh
chiến thắng vang rền
trên đôi râu. Có chiến
thắng
nào không sung sướng.
Có thất bại
nào không đau buồn.
Chiến thắng và thất bại giống
nhau trên xác chết.
Từ trong đồn
ra đến triền núi, xuống tận bờ
sông, xác kiến la liệt.
Vàng đỏ
đóng cục. Đỏ vàng ôm cuộn
tròn. Vàng đỏ chồng lên nhau.
Xác chết cong queo. Nắng chiều kéo đi
từng vệt trên chiến địa, để
lại bóng âm u.
Những kiến bị
thương chưa kịp
tắt thở: đứa không đầu, thân
bò đi không thấy
đường
về, lần mò từng
bước
lanh quanh; đứa đứt làm hai, đầu
đi tìm thân, thân không nhận ráp đầu; đứa gãy càng; đứa
mất chân mất tay; những cử động
lặng lẽ trong giờ hấp hối, chợt đời sống thêm tả
tơi.
Kiến
hơn người
vào
chiến trận không bao giờ bỏ chạy
có
người
chết nhiều lần
kiến chỉ chết
một lần.
Người
hơn kiến:
có linh hồn
vào trận không chết
biết bỏ chạy
chết một lần
hoặc chết nhiều lần
hồn vẫn
sống.
Kiến
khác người:
không có chữ 'Anh hùng'
dù giống
nhau: chiến tranh.
Thế nào là anh
hùng?
tuẫn tiết khi thua?
thua khi tuẫn
tiết?
không chịu khuất phục?
chết
ngoài sa trường?
nhẫn
nhục phụ trọng?
" Chết nặng
như núi Thái Sơn mà nhẹ
như lông hồng"
Anh
hùng: biết phân nặng nhẹ
không
phải nặng
như núi nhẹ
như lông
nặng
như sống
để làm gì?
nhẹ
như chết
để làm gì?
Anh
hùng: người
thành công với lịch sử
Anh hùng:
kẻ thất bại đối diện bản
thân.
Người
quan sát kiến, học hỏi
cách làm người
Thượng
Đế
quan sát người,
học hỏi
cách làm Thượng
Đế
Kiến chết mấy ngàn
con
Người
chết mấy tỷ.
Chuông
chùa đổ
bên này
Chuông
nhà thờ đổ bên kia
bình
an ở giữa
kinh hãi
bay mất.
GHI
CHÚ:
(1) Zarathustra: Nhân
vật của
Friedrich Nietzsche trong tác phẩm Thus Spoke
Zarathustra.
(2)
Tham thì thâm.
(3) Lời nói của
Zarathustra, cũng là lời nhắn của
Nietzsche.
(4) Ivan Pavlov:
(1849-1936) Tâm lý gia
người
Nga. Xây dựng lý thuyết về phản
ứng tự nhiên của
thói quen và điều
kiện nhắc nhở thói quen. Ông dùng
con chó và tiếng chuông. Khi chó
đói, ông gõ chuông rồi cho ăn.
Khi đã thành thói quen, cứ nghe tiếng
chuông, chó sẽ tìm thức ăn. Vị
chất trong bao tử tự động tiết ra,
chó cảm nhận bụng đói.
(5)
Karl Marx:(1818-1883). lý thuyết gia kinh tế xã
hội
người
Đức.
Đưa ra lý
thuyết xã hội chủ nghĩa. Nguồn
gốc của đảng Cộng sản về
sau.
(6) Vladimir Lenin
(1870-1924) lãnh tụ đầu
tiên của đảng Cộng Sản Nga.
Joseph Stalin: (1878-1953) Kế vị Lenin.
(7) Những
người
nào đã
từng quan sát kiến đánh trận sẽ
nhận ra hai điều:
Thứ nhất, kiến
lính ra trận không bao giờ rút lui,
bỏ chạy. Nó chỉ có thắng, bị
thương hoặc
chết. Những kiến thợ, kiến dân,
kiến vận tải, khi gặp địch sẽ
bỏ chạy
nhưng chúng ngỏng
đuôi lên cao để
phân biệt.
Thứ hai, kiến
đánh nhau ít khi bên nào thua, không
bao giờ
bị chiếm ổ. Kiến lính chia làm
nhiều
đoàn và không bao giờ
đem hết lính đi đánh xa. Nếu
bên nào thất thế sẽ bị bên
kia dồn về gần hang. Khi đến một
độ nguy hiểm nào, lập tức kiến
phòng thủ từ
hang tràn lên như sóng nước,
đẩy lui phe địch về lại
nơi trận
địa ban đầu hoặc về gần hang
phe địch. Cả
hai bên đều
dùng chiến
lược
như nhau nên không bao giờ
có thắng thua nhất định. Chiến
lược
này có tính cách bẩm sinh.
Khi
hai ổ kiến đã lâm trận giành
mồi thì chỉ
có mưa hoặc
một biến động nào lớn mới
làm cho kiến
tan hàng. Đặc
biệt, nếu thổi
hơi người
vào trận chiến, sẽ làm binh ngũ
hai bên tán loạn. Khi quan sát kiến,
cần phải đeo khăn che hơi
thở.
Kiến
đỏ, kiến vàng, kiến
vàng đỏ,
kiến riện đều có cá tính
anh hùng giống nhau: Ra đi không về.
Ngoại trừ kiến
đen, chân dài, khi đối
đầu với địch
thường
bỏ chạy. Hay đứng bên ngoài trận
chiến, rình rập, rồi nhảy vào
vác thực phẩm chạy mất. Khi không
chạy
được,
phải chiến đấu, kiến đen rất
ma giáo. Không đọ càng với địch
mà dùng đuôi để
dụ địch tấn công rồi xoay ngang
cắn đứt hông đối thủ. Hiền
lành nhất, có lẽ là kiến
hôi.
Lúc còn học tiểu học,
tôi nuôi nhiều loại kiến khác
nhau, kể cả kiến núi đá, ở
vườn
sau nhà. Lập trận đồ cho kiến
đánh nhau. Trò chơi
cuối
tuần của
tôi như vậy,
ngoài trừ trời
mưa.
|