Thơ
Trần Tuấn
cô
đơn cô độc
tặng
Phạm Xuân Nguyên
treo
ánh mắt cô đơn
trên cái
nhìn cô độc
anh có thấy
một người ngồi kiết già
giữa
đám bụi đang di chuyển hỗn
loạn
hạt bụi cô đơn với
hạt bụi
ngón chân cô độc
với bàn chân
anh có thấy
một
người ngồi đọc sách
con chữ
cô đơn với hàng chữ
ánh
sáng cô độc với ngọn đèn
anh có thấy
biển đang hành
hương về sa mạc
nước cô đơn
trong giọt nước
muối cô độc
với đại dương
một xó
nhỏ góc nhỏ
bức tường gió
xếp lại như tấm rèm
con nhện
giăng trên mi mắt ngủ
đưa tay
xua
mơ hồ
như làm dấu thánh
cuộc
săn
__________________chữ
trong bóng tối khu
rừng địa cầu
cuộc săn khởi
đầu
nơi rậm rạp trang chữ
những con chữ
tan hàng lồng chạy
bứt khỏi bãi
rác sách mù tối chất cao
bắt
đầu cuộc săn dồn đuổi
biến
thợ săn thành những con mồi
sấm
giật rền vang
không trật tự không
hàng không trang không vẹn nguyên
không ý
nghĩa
không biểu tượng
mải mê
trì miết
xác chữ
cuồng rạp xổ tung
cuộc săn
chậm hơn sự dừng lại
khu
rừng địa cầu biến mất
ngọn
lửa trùm lên
chữ viết lên
lửa một trật tự mới
những con
chữ tươi ròng và khổng lồ
quá chật chội cho một cuộc hiến
tế
__________________bóng
tối
bóng tối quyến
rũ kẻ thợ săn
lừa dối giấc
mơ từng cơn hoan lạc
cho đến khi
giọt máu đêm hoài thai trong lò
lửa mặt trời
là lúc cuộc
săn khởi đầu
qua thung lũng mê
man giấc ngủ
qua thị trấn đang trôi
qua cánh đồng mọc đầy hoa vân
tay người chết
những vực cỏ ma
tiếng thở than của bầy cúm núm
kê
súng bắn xuyên qua thái dương
người
thợ săn vừa kêu thảng thốt
-
dậy đi thôi
không phải mơ mà
chúng ta đang chết
________________cái
chết
*
cái
chết thành con mồi của cuộc săn
giấc mơ
hay giấc mơ – con mồi
của cuộc săn cái chết
cái
chết xanh nhung
những kẻ chưa sinh ra
và những người chết rồi
cùng
ngồi lại rì rào
cùng nâng
một ly rượu
dưới
một con mắt sống lâu vô hạn
(*)
cuộc
săn men theo hai thế giới hay lưng chừng
thế giới
cái chết bây giờ
hay cái chết chưa kịp sinh ra
thế
giới đang tàn vong hay thế giới mới
sắp sửa khởi đầu
tôi đang
sống trong thân thể tôi hay lang thang trong
thân thể
kẻ khác
tôi đã
chết và được chôn cất bằng
thân thể kẻ khác
hay đang chờ
chôn giùm ai thân thể của mình
ngày cứ thế chết cho nhau một
ít
khi cái chết không phải là
sự tiêu diệt
cái chết
chậm
hơn sự dừng lại
đang trộn
lẫn giữa cái sống và sự chết
mỗi ngày
_________
(*)
Một câu trong triết học của A.
Schopenhauer (Đức, 1788-1860)
*
*
ngộ độc tập thể địa cầu
từng con người rụng như chiếc
lá không còn mặt đất bên
dưới
quê hương tôi rụng
xuống như chiếc lá không còn mặt
đất bên dưới
tôi ngã
xuống như hạt phấn hoa già
___________________thở
con
đường nặng dần
lên từng
bước chân tôi gánh
trong bóng
đêm băng rã
sửa soạn cho một
kết thúc hồ nghi
hơi thở tôi
lay động chuỗi tràng hạt mù
u xâu vòng trái đất
chép
vào mỗi phiến lá bản chúc thư
hơi nước
xuyên qua cơn bão từ
cuối cùng địa cầu
đang dậy
lên từ đôi mắt
lặng im của
đứa bé
nơi thị trấn Rằng
Thì Là Mà
một lỗ đen
đang hút lấy toàn bộ hơi thở
tôi
tôi đã chuyển sang thở
bằng ý nghĩ
_________________bão
phương Đông
tôi
sống dậy ở phương Đông
trên
bãi cát đầy dấu chân khổng
lồ
với trái tim treo ngược
như
chiếc bình truyền dịch
trái tim
chậm rãi rỏ từng giọt Thái
Bình Dương
qua kẽ sáng mặt
trời ngầu đỏ
cơn bão đến
không có sự khởi đầu không
thể nào dự báo …
_________________
Rút từ bản thảo
thơ
Rằng Thì Là
Mà, Là / Chậm Hơn Sự Dừng Lại
|