XX
Puedo escribir los versos más tristes esta noche.
Escribir, por
ejemplo: "La
noche está estrellada,
y tiritan, azules, los astros, a lo lejos".
El viento de la
noche gira
en el cielo y canta.
Puedo escribir los
versos
más tristes esta noche.
Yo la quise, y a veces ella también me quiso.
En las noches como
ésta la
tuve entre mis brazos.
La besé tantas veces bajo el cielo infinito.
Ella me quiso, a
veces yo
también la quería.
Cómo no haber amado sus grandes ojos fijos.
Puedo escribir los
versos
más tristes esta noche.
Pensar que no la tengo. Sentir que la he perdido.
Oir la noche
inmensa, más
inmensa sin ella.
Y el verso cae al alma como al pasto el rocío.
Qué importa que mi
amor no
pudiera guardarla.
La noche está estrellada y ella no está conmigo.
Eso es todo. A lo
lejos
alguien canta. A lo lejos.
Mi alma no se contenta con haberla perdido.
Como para acercarla
mi
mirada la busca.
Mi corazón la busca, y ella no está conmigo.
La misma noche que
hace
blanquear los mismos árboles.
Nosotros, los de entonces, ya no somos los mismos.
Ya no la quiero, es
cierto,
pero cuánto la quise.
Mi voz buscaba el viento para tocar su oído.
De otro. Será de
otro. Como
antes de mis besos.
Su voz, su cuerpo claro. Sus ojos infinitos.
Ya no la quiero, es
cierto,
pero tal vez la quiero.
Es tan corto el amor, y es tan largo el olvido.
Porque en noches como
ésta
la tuve entre mis brazos,
mi alma no se contenta con haberla perdido.
Aunque éste sea el
último
dolor que ella me causa,
y éstos sean los últimos versos que yo le escribo.
Pablo Neruda
(Veinte poemas de amor
y una canción desesperada)
Những dòng buồn nhất
Đêm nay tôi viết những dòng thơ buồn nhất.
Như : " đêm đầy sao,
những vì sao xanh, nơi xa xôi, run rẩy ."
Gió đêm cuộn giữa trời ngân dài.
Đêm nay tôi viết những dòng thơ buồn nhất.
Tôi yêu nàng, đôi khi nàng cũng yêu tôi.
Những đêm như đêm nay đã ôm nàng trong vòng tay.
Hôn nàng biết bao lần dưới bầu trời vô tận.
Nàng yêu tôi, đôi khi tôi cũng yêu nàng.
Làm sao không yêu đôi mắt mở to kia yên lặng.
Đêm nay tôi viết những dòng thơ buồn nhất.
Nghĩ không còn có nàng. Cảm thấy mình đã mất.
Nghe đêm mênh mông, vắng nàng đêm vô cùng.
Thơ buông trong hồn như sương rơi trên cỏ.
Có hề chi, tình yêu tôi biết đâu cầm giữ
Đêm ngát sao và nàng không còn với tôi.
Thế thôi. Vọng về tiếng hát xa. Vọng xa.
Mất nàng linh hồn tôi phiền muộn.
Đôi mắt soi tìm như muốn mang nàng gần lại.
Trái tim gọi tìm, nàng không còn với tôi.
Đêm vẫn đêm trắng xoá những hàng cây cũ.
Chúng ta không là chúng ta ngày xưa nữa.
Tôi không còn yêu nàng, đúng thế, nhưng đã từng yêu
thiết
tha.
Tiếng nói tôi từng gọi gió rủ đến bên nàng.
Về ai đó. Nàng sẽ về ai đó. Như đã từng, trước những nụ
tôi
hôn.
Với giọng nói, với thân ngà. Với đôi mắt miên man.
Tôi không còn yêu nàng, đúng thế, tuy hình như tôi yêu.
Tình yêu quá ngắn, nỗi quên thật dài.
Vì có những đêm như đêm nay đã ôm nàng trong vòng tay,
mất nàng linh hồn tôi phiền muộn.
Tuy nỗi đau này là nàng cho lần cuối
Và dù bài thơ này lần cuối viết cho ai.
|